Thức dậy đi nào thành phố của tôi
Đã khó ngủ nhiều đêm như ta từng khó ngủ
Lẽ mùa Xuân đang về từng khung cửa
Giờ ta bên nhau giữa những băn khoăn...

Con virus không chờ sao nỡ vội ghé thăm
Làm nhạt cả mùa hoa sưa tới độ
Mùa bàng trút tấm áo màu xuống phố
Và đang gầy lên một nỗi xuân xanh.

Thương thật nhiều những ánh mắt quen thân
Có đám tang bước chia buồn vội vã
Có đám cưới nghe chừng đành lặng lẽ
Bước vu quy chén rượu có vơi nồng?

Lúc này ta nghĩ về đau đớn đại ngàn
Những hầm mỏ đào sâu, công xưởng cuồn cuộn khói
Mẹ thiên nhiên biết bao lần giận dỗi
Mắt u buồn rỏ dòng lệ trăm năm...

Lúc này đây ta nghĩ về chiến tranh
Thế giới vẫn hỗn mang sau biết bao bài học
Nước mạnh người hung vẫn gây bão táp
Cái ác nhởn nhơ sau đại bác, vòi rồng.

Lúc này đây ta nghĩ về đức tin
Chùa chiền nhiều, đường tu lại mỏng
Máy móc tăng ga ủi mạnh vào di sản
Áo cà sa cũng nhuốm lạnh sắc tiền.

Ta nghĩ về thua được giữa nhân gian
Lời chân thật là đi kèm cay đắng
Giả nghĩa giả nhân thì ngôn từ gồng gánh
Ếch nhái mạo danh người, chữ nghĩa buồn tênh.

Lúc này đây ta nghĩ về em
Đường chúng ta đi và dặm dài phía trước
Thành phố thức là khi em vội bước
Lo than đỏ phía này, lửa ấm nẻo bên kia.

Ta nghĩ về bè bạn những đêm vui
Chén rượu sánh lòng, khói thuốc cùng chia nửa
Thành phố nghiêng chao giữa dặm dài thương nhớ
Nào ai mong ngày vui ấy qua mau?

Đành nuôi dưỡng niềm tin đằm sâu
Rằng ta sẽ dìu nhau qua đại dịch
Dẫu trước mắt là điệp trùng thử thách
Sẽ lắng lòng để nghĩ đẹp về nhau.

Nghĩ đẹp về những bác sỹ tuyến đầu
Chính khách thẫn thờ với bàn tay ôm mặt
Chiếc khẩu trang ai thức may đêm trước
Sáng mai này trao vội những ngã tư.

Nghĩ về bông hoa người lính đẹp như thơ
Tặng cô gái, trại cách ly dã chiến
Ngày 8 tháng ba đến trong im lặng
Mắt ân cần thay cho những tôn vinh.

Rồi ta sẽ yêu thành phố nhiều hơn
Dù tranh cãi liên miên dù ngập tràn tin giả
Lên ngôi cuối con đường vẫn là điều tử tế
Dù chặng đường nào cũng virus vây quanh.

Mong ngày buồn này rồi sẽ qua nhanh
Thành phố lại đơm hoa, lòng người hôi hổi
Sẽ nắm chặt tay bước qua bóng tối
Từng mái ấm bình yên ngọn lửa lại thêm hồng...

Thức dậy đi nào thành phố ngàn năm
Từng con phố mang trên mình lịch sử
Thức dậy hỡi mắt môi, và tim mình đỏ lửa
Đẩy đại dịch lùi dần, và nhận lấy bình minh!

Hoàng Anh Minh, Tháng 3/2000