Mẹ sinh con trong tháng tám quê nhà
Bên cửa biển chẳng mùa nào sóng lặng
Nắm rốn nhỏ cha gửi vào cát mặn
Con đi nửa đời vẫn thấm đậm bờ môi
Làng mình nghèo bàu nước cắt làm đôi
Nhịp cầu đá vẹt mòn bao huyền sử
Mẻ lưới sáng nhọc nhằn từng hơi thở
Để chiều về chợ cá lại lao xao…
Những đêm dài thức ngắm trời sao
Con lại mơ chuyến tàu đi viễn xứ
Kéo mẻ lưới bằng khát khao ngư phủ
Giữa điệp trùng, cắt sóng mà đi.
Cha một đời như đỉnh núi Hồng kia
Trầm mặc giữa rặng thông già gió hát
Ngọn hải đăng cho con khi lầm lạc
Vững niềm tin bẻ lái để quay về.
Mẹ một đời như lặng lẽ sông quê
Đắp phù sa lên chặng đường con bước
Nước mắt chảy xuôi, ừ thôi, cũng mặc
Như sông muôn đời xuôi về biển, bao dung.
Tóc chớm bạc rồi, về đây lại rưng rưng
Thèm ngọn roi cha, nhớ rầy la của mẹ
Đã ngược xuôi rộng dài sông biển thế
Mà vẫn thấy mình, nhỏ bé, tự ngày xưa…
Hà Tĩnh, Tháng 8/2021