Người cúi mặt dẫu là ai đi nữa
Cũng xót xa thay thân phận con người. 
Hoàng hôn tắt dễ gì bình minh tới
Khi mặt trời còn mãi lạc trôi?

Ta đứng đó giữa gập ghềnh thế sự
Tiếc thương thay cho nhân thế bao đời.
Trong vật vã những đắm mê xoàng xĩnh
Những tính toan đâm xiên những mặt người…

Mới xếp súng gươm là hỷ hoan trăm họ
Là rộn rã cười, ngỡ ngựa đá sang sông
Nhưng đi dọc ngàn năm mới thấy 
Cứ chớm yên bình lại ăm ắp bão giông.

Người cúi mặt có bao giờ thanh thản
Người lên ngôi có nhẹ nhõm tấc lòng?
Càng đắng đót những linh hồn nằm xuống
Tỏa khói nhang buồn khắp đất mẹ mênh mông…

Hoàng Anh Minh - Tháng 4.2024