Một chén co mình trong nắng mai
Mà nghe trời rộng, lắng sông dài.
Phố phường mờ ảo rêu phong cũ
Bên đời tao tác chuyện trần ai...
Không nợ để mà loay hoay trả
Cũng nhẹ lòng vì chẳng có ai vay.
Mùa trung niên thổi bạc dần nếp tóc
Và chân chim thêm đậm khoé mắt gầy.
Người cúi mặt dẫu là ai đi nữa
Cũng xót xa thay thân phận con người.
Hoàng hôn tắt dễ gì bình minh tới
Khi mặt trời còn mãi lạc trôi?
Trang 4 / 4